Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 218: Bí mật của Giáo hội




“Nếu không thể bắt ả nữ nhân gian trá tà ác kia trở về, chúng ta sẽ không còn mặt mũi để trở về gặp giáo hoàng đại nhân cùng chánh án đại nhân nữa. Phải bắt được ả bằng mọi giá!”

“Đúng vậy! Đoàn kỵ sĩ thẩm phán của Lotharingia tuyệt đối không cho phép bất cứ tà ác nào thoát đi ngay dưới vinh quang của chúng ta.”

“Đây là sỉ nhục! Một tổng giám mục, hai kỵ sĩ thẩm phán, năm kỵ sĩ thánh điện, mười combat deacon, chừng đó người tham gia bao vây, người đông thế mạnh như vậy, nhưng lại bị một ả nữ nhân đoàn diệt, còn để ả từ trong kết giới mà thoát ra. Con chó hoang ti tiện đó, nếu không phải là do hắn ở thời điểm cuối sợ chết mà không dám chặn ả lại thì chúng ta đã sớm đắc thủ. Mọi chuyện cũng sẽ không thành ra như bây giờ.”

“Im mồm!! Đừng có ở đó mà biện hộ cho sự vô tích sự của các ngươi, một lũ ngu xuẩn!! Nếu không phải các ngươi vô tích sự thì con ả đó có thể chạy được sao? Báo hại ta phải đi mà chùi đít cho các ngươi như hiện giờ, chết tiệt!! Vốn dĩ đang khoái trá hưởng thụ kỳ nghỉ lại đột nhiên bị chánh án đại nhân triệu hồi, đều là do dám rác rưởi các ngươi!”

Sau tiếng quát chói tai đầy tức giận của một người vang lên, căn phòng vốn ầm ĩ bỗng lập tức trở nên yên tĩnh lại.

Đây là một tổ hợp kỳ quái, một chàng thanh niên mặc đồ tây màu trắng, một ông già tóc bạc mặc áo bào của những truyền giáo sĩ, hai hộ vệ áo đen đeo kính râm, cùng với một hạ nhân cõng sau lưng một chiếc hộp màu đen.

Tổ hợp gồm năm người, hiện đang có mặt trong căn phòng khách quý của phi trường phía Tây đảo Itogami.

‘Tổng giám mục của giáo hội Tây Âu, tới đặc khu ma tộc phương đông để truyền giáo, đế kết hữu nghị.’ Tin tức này quả thực là một tin tức nặng ký, đã đủ để toàn bộ công xã quản lý đảo Itogami đều phải coi trọng. Dù sao thì khu vực Tây Âu không giống như những địa khu khác trên thế giới. Ở Tây Âu, địa vị của giáo hội thậm chí còn cao hơn cả chính phủ quốc gia, gần như đã có thể dùng ‘quân quyền thần thụ’ để hình dung. Cũng vì vậy mà một tổng giám mục của giáo hội Tây Âu, theo tính chất quốc tế thì địa vị hoàn toàn không khác gì một nhân viên quân chính quan trọng của chính phủ.

Chỉ là, có vẻ như công xã quản lý đảo hoàn toàn không biết, rằng vị tổng giám mục cùng bốn thành viên giáo hội khác tới truyền giáo lần này hoàn toàn không phải chỉ là những thành viên giáo hội bình thường. Chỉ nói riêng ông lão tóc bạc, ông chính là Hồng Y Tổng Giám Mục của chính giáo Lotharingia, địa vị trong toàn bộ giáo hội Tây Âu cũng có thể xếp vào top 5.

Về phần hai vệ sĩ áo đen, thân phận của hai người này trong giáo hội lại càng thêm thần bí. Hai người này là thành viên của đoàn kỵ sĩ thẩm phán, đoàn kỵ sĩ được xem là sức mạnh tối nòng cốt của giáo hội Tây Âu. Địa vị của mỗi kỵ sĩ thẩm phán trong giáo hội, theo nghĩa nào đó thì hoàn toàn có thể ngồi ngang hàng với một tổng giám mục bình thường.

Nếu phải hình dung, thì bọn họ cũng giống với các ma cà rồng thành viên của hội đồng trưởng lão trong các đế quốc bóng tối, địa vị áp đảo tất cả các công hầu. Hơn nữa về thực lực thì mỗi một thành viên của đoàn kỵ sĩ thẩm phán đều có sức mạnh ngang ngửa với các công tước ma cà rồng, mặc dù chỉ là ở tầng thấp nhất, nhưng chừng đó cũng đã đủ để chứng minh sự mạnh mẽ của họ. Hơn nữa đừng quên, đoàn kỵ sĩ thẩm phán là một ‘đoàn’, đồng nghĩa với việc năng lực chiến đấu thực sự của đoàn kỵ sĩ này chỉ thực sự được thể hiện khi có nhiều thành viên phối hợp cùng nhau.

Về phần hai người còn lại trong năm người, thì ngay cả người nam tử có lối ăn mặc như người hầu đang đứng đằng kia cũng có thân phận là thành viên của đội kỵ sĩ thánh điện, địa vị tương đương với giám mục, thực lực tương đương với một hầu tước ma cà rồng. Còn người thanh niên cuối cùng có lối ăn mặc giống như quý tộc ở đằng kia, từ cách nói chuyện của hắn để suy đoán thì có vẻ như địa vị của hắn là cao nhất trong số năm người ở đây, thậm chí còn cao hơn cả ông lão Hồng Y Tổng Giám Mục. Thật không biết thân phận của người này là gì?

“Phó chánh án đại nhân, kỳ thực ngài không tới đây cũng không sao. Dù sao trước đó ả nữ nhân của hắc ám bảo cũng đã bị đánh trọng thương, cho dù trốn được tới đây thì phỏng chừng cũng đã nến tàn trước gió, sống không được bao lâu nữa. Cho nên ngài...”

“Câm mồm! Ngươi cho rằng ta muốn sao? Cái hòn đảo bẩn thỉu chết tiệt này, mỗi một tấc không khí đều tỏa ra mùi nguyền rủa buồn nôn, cho dù ở lâu một phút ta đều cảm thấy toàn thân khó chịu.”

Phó chánh án, người thanh niên khó chịu nhất chính là xưng hô này. Tại sao phải thêm một chữ ‘phó’ ?

Trong toàn bộ giáo hội, người có địa vị chí cao vô thượng nhất đương nhiên là giáo hoàng đại nhân, sau đó là đến thánh nữ cùng chánh án đại nhân – cả hai có quyền lực tương đương nhau, cũng tức là hàng thứ hai –, sau đó thì mới tới phó chánh án là hắn, địa vị trực tiếp bị đẩy xuống hàng thứ ba.

Mà điều khiến người thanh niên không cam lòng nhất là, danh hiệu ‘hàng thứ ba’ này lại chỉ có tính chất danh nghĩa, hoàn toàn không có chút quyền lợi thực chất nào. Nói vậy là bởi vì trong giáo hội, giáo sĩ cũng các nữ tu sĩ thuộc quyền quản lý của thánh nữ, còn các kỵ sĩ và combat deacon thì thuộc quyền quản lý của chánh án; Còn về phần phó chánh án như hắn, cùng lắm cũng chỉ là một ‘thủ hạ’ được xếp ở vị trí đầu.

Nếu ví von giáo hoàng là vua một nước, vậy thánh nữ là tể tướng, chánh án là tổng tư lệnh hoặc nguyên soái, còn hắn – phó chánh án – thì chỉ có thể xem là một tướng quân lãnh trận mà thôi, thậm chí chỉ là đội trưởng. Một bên là có quyền ra lệnh, còn một bên chỉ có thể chấp hành, địa vị khác biệt tới đâu chỉ nhìn một cái là biết.
Hắn, thậm chí ngay cả quyền lợi để điều động đoàn kỵ sĩ thẩm phán cũng không có, chỉ có thể như một thằng hề, chịu đủ mọi thành viên cao thấp trong giáo hội khinh bỉ cùng trào phúng.

Chỉ là, hắn rất thông minh, cũng rất biết nhẫn nhịn. Mỗi khi bị khinh bỉ hoặc trào phúng, hắn chỉ cắn răng mà nhẫn nhịn. Giống như một con báo đang đợi cơ hội, hắn mỗi ngày đều cúi đầu khom lưng, tiếp nhận mọi châm chọc cùng khiêu khích, giả vờ như mình là thằng ngu chỉ biết cáu bẳn, cốt để che mắt người khác. Hắn mỗi thời mỗi khắc đều đang giả điên, chỉ vì chờ tới một cơ hội để một bước lên trời.

Giống như hiện tại, hắn vẫn đang giả vờ là một phó chánh án bất tài vô tướng, chỉ biết đi ghen ghét địa vị của chánh án đại nhân nhưng lại chẳng làm được gì. Hoặc như trước đó, khi nhận được mệnh lệnh của chánh án, hắn lập tức bỏ xuống tất cả công việc của mình mà mang theo mấy tên rác rưởi này tới đảo quốc cực đông.

Trước mặt đám rác rưởi này, hắn phải không ngừng giả vờ như mắt cao hơn đầu, như một con heo đang cố giả thành hổ, để không ai biết rằng, dưới bản chất giống như heo kia, ẩn chứa một con dã thú còn đáng sợ hơn cả mãnh hổ.

Quả nhiên, khi nghe được lời trách móc và phàn nàn của người thanh niên, bốn người còn lại đều ngượng ngùng nở nụ cười, nhưng trong đôi mắt chó nhìn người thấp thì lại không chút che giấu mà hiện lên vẻ xem thường và khinh bỉ, đúng như những gì người thanh niên mong đợi.

“Phó chánh án đại nhân nói đúng, cái nơi mà nhân loại chung sống với ma tộc như thế này, quả nhiên là vùng đất bi kịch đáng thương. Nếu một ngày Giao Ước Thánh Vực mất hiệu lực, những nhân loại đáng thương ở đây sẽ là những nạn nhân đầu tiên bị lũ ma tộc đang giả vờ như người nhà hoặc bạn bè kia ăn tươi.

Ông lão Hồng Y Tổng Giám Mục lên tiếng phụ họa. Mặc dù bọn hắn khinh thường vị phó chánh án này, nhưng nhiệm vụ bí mật lần này dầu gì cũng là do hắn phụ trách. Nếu bốn người bọn họ dám làm gì vi phạm mệnh lệnh của ‘thủ trưởng’, đến lúc đó sẽ lưu lại tay cầm cho người khác, đây không phải là việc mà bọn họ muốn thấy.

Dù sao thì tên này cũng chỉ là một thằng hề, dương phụng âm vi một quãng thời gian, chờ tóm được ả nữ nhân kia xong, sau khi trở về thì ai còn thèm nghía hắn?

“Chỉ biết nói nhảm! Đường đường là Hồng Y Tổng Giám Mục, vậy mà ngay cả một ả nữ nhân đã bị trọng thương cũng bắt không nổi, còn phải để cho bản chánh án phải tự thân xuất động. Ta thấy ngươi tốt nhất là mau viết đơn từ giã đi, để cho Giáo Hoàng đại nhân tiễn ngươi tới nơi khỉ ho cò gáy nào đó để làm cha xứ đi cho rồi. Già rồi, đi mà về hưu an dưỡng đi, đồ vô tích sự!”

Cách nói vô cùng hung hăng càn quấy khiến cho ông lão hồng ý tức tới tái xanh cả mặt, đồng thời trong lòng thì lại càng cảm thấy khinh thường và cười lạnh với người thanh niên hơn. Con thú hoang mà chỉ biết sủa loạn, rú bậy ở khắp nơi, tối đa cũng chỉ có thể làm một con heo, vĩnh viễn không bao giờ có thể trở thành mãnh hổ.

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân tiến tới gần.

“Cộc! Cộc! Cộc!” “... Xin hỏi, có phải là là tổng giám mục của chính giáo Lotharingia đang ở đây?”

Nghe được tiếng kêu từ ngoài cửa, năm người lập tức im tiếng và dùng ánh mắt trao đổi với nhau một phen, sau đó ông lão hồng y liền chủ động lên tiếng đáp: “Đúng vậy!”

“Tôi là Yaze Kazuma của công xã quản lý đảo Itogami, để mọi người đợi lâu.”

Vị kỵ sĩ thánh điện mặc đồ người hầu lập tức đi ra mở cửa. Ở ngoài cửa, một thanh niên cơ trí đeo kính đen đang khom người đứng ở đó.

“Chào mừng đã đến với đảo Itogami, tôi đại biểu ban trị sự tới đây để đón tiếp.”

Convert by: Strauss